Sân nhỏ yên tĩnh lại.
Kiều Tú Chi bỏ cây chổi lại chỗ cũ, xoay người lại thấy Đại Kiều đứng ở nơi đó, hai mắt thật to nhìn chằm chằm ngoài cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra đau thương không hợp với tuổi tác.
Áo bông trên người cô vừa cũ lại không vừa người, khắp nơi đều là vết vá, quần giống như quần tám phân, lộ ra mắt cá chân gầy như que củi, tựa như bóp một cái liền gãy, giày dưới chân rách đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, hai đầu ngón chân cũng lộ ra bên ngoài.
Cuộc sống của nhà lão Kiều không nói ở thôn Thất Lý, cho dù ở trong công xã Đông Phong cũng là gia đình khá giả, mặc dù không thể mỗi ngày ăn gạo trắng nhưng bánh ngô thô lương thì đều đầy đủ, tuyệt đối không để cho đứa trẻ đói bụng giống như dân tị nạn, cũng sẽ không để cho đứa trẻ ăn mặc thành bộ dạng rách rưới như vậy.
Hơn nữa, một nhà thằng hai bị phân ra nhưng trước khi Kiều Chấn Quân chưa bị bại liệt là người nổi tiếng chuyên cần trong đội sản xuất, trước kia lại theo người ta học nghề thợ mộc, có thể nhận làm một số đồ dùng trong nhà, kiếm không nhiều nhưng nuôi một nhà tuyệt đối không thành vấn đề.
Để cho Đại Kiều sống như ăn mày, nói cho cùng vẫn là người phụ nữ Phương Tiểu Quyên kia tạo nghiệt!Trong lòng Kiều Tú Chi lại lôi Phương Tiểu Quyên mắng một lần, mặt hung dữ nói: "Trời rất lạnh đứng ở chỗ này làm gì, không đi vào là còn muốn bị đông cứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-sung-cam-ly-o-thap-nien-70/1503292/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.