Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
U U không hề biết rằng đại ma vương đang đến gần, bé nắm tay Ung Trạch đi một vòng quanh sân băng, thật ra dây thần kinh vận động của Ung Trạch rất tốt, U U dạy cậu vài động tác cơ bản cậu đều có thể làm được, bảo cậu không được đi trên băng thì cậu cũng ngoan ngoãn trượt đi.
Nhưng mà có điều, cậu vẫn giữ chặt lấy lan can, một chút cũng không muốn buông tay.
"Anh đã biết trượt rồi mà, sao lại nắm lan can làm gì?"
Vẻ mặt U U tràn đầy nghi ngờ mà trượt một vòng trước mặt Ung Trạch, bé cảm thấy cái này dễ khống chế hơn trượt patin rất nhiều, bé chỉ cần nhìn động tác của mọi người xung quanh là có thể làm theo được rồi.
Rõ ràng khả năng tiếp thu của Ung Trạch nhanh hơn bé, chắc chắn cậu đã nắm chắc được rồi.
Nhưng Ung Trạch lại bình tĩnh nói: "Buông tay ra không có cảm giác an toàn."
U U:??
Bé thật sự không tin nổi vào tai mình, suy nghĩ một chút, U U thử thăm dò:
"Anh Ung Trạch, anh có cảm thấy, hình như đây là câu mà em hay nói, đúng không?"
Loại lời nói yếu đuối lại tỏ vẻ sợ sệt này không phải là câu mà bé hay nói sao??
Khán giả thì nói huỵch toẹt:
【 Đừng nói là, ngốc nghếch sẽ bị truyền nhiễm nha.】
Nếu không thì làm sao để giải thích rằng người thiếu niên giây trước còn lạnh lùng trầm tĩnh, giây sau liền ôm chặt lấy lan can không chịu buông tay, còn nghiêm trang nói hươu nói vượn nữa chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/2357891/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.