Bốn cụ già cũng không trả lời xác nhận, mà vẻ mặt lại nói rõ tất cả, rất hiển nhiên, Ngũ Hạ Cửu nói đúng.
Làng này tên gọi là làng Phật.
Chờ bốn người già đi rồi, Ngũ Hạ Cửu mở đống chăn đệm được buộc gọn ra, bắt đầu phân chia.
Chăn đệm lâu chưa dùng tới, thoạt nhìn cũ mèm rách rưới, có vài chỗ còn có mụn vá.
Sau khi vừa mở ra, một mùi ẩm mốc bay ra, mặt trên còn có một ít tro bụi, lông động vật.
“Khụ khụ.”
Thân thể A Miêu hơi nghiêng một chút, bị tro bụi làm sặc.
Mặt Mễ Thái đầy ghét bỏ, nhấc một góc chăn lên nói:
“Bao lâu rồi không giặt không phơi nắng? Cũng quá bẩn rồi, thứ này còn có thể cho người đắp sao?”
Mà vào đêm trời trở lạnh, không đắp thì phải chịu rét, chỉ dựa vào quần áo trên người hiển nhiên không đủ giữ ấm.
Bởi vậy có không muốn cũng phải chịu.
Trước khi dùng chăn đệm, tốt nhất nên cố gắng phẩy sạch tro bụi.
Có người cảm thấy đắp tạm là được, liền ôm chăn đệm trở về phòng trải ra.
Ngoài phòng tầng hai, A Miêu không nén nổi nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu hỏi:
“Quan chủ, làm sao cậu lại biết tên của ngôi làng này? Chẳng lẽ là bởi vì bên trong ngôi làng có nhiều thứ liên quan đến Phật Tổ?”
Tên làng cũng có thể căn cứ vào tên chùa để gọi, ví dụ như là làng Vạn Tân chẳng hạn, cũng không nhất định phải dùng chữ ‘Phật’.
Ngũ Hạ Cửu thành thục phủi chăn, nghe vậy hơi lùi về phía sau hai bước, tránh né đám bụi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-tau-luan-hoi-khoi-dong-lai-khong-gioi-han/2180854/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.