Khi Bắc Đường Ngạo trở về, đã qua giờ ngọ. Lâm Yên Yên vẫn còn hoàn hương (thắp hương),lại muốn đi thăm hỏi thân thích trong thành. Bắc Đường với chuyện đi chúc Tết không có chút hứng thú, Lâm Yên Yên không dám ép hắn, liền một mình đi.
Bắc Đường Ngạo cưỡi ái mã Mặc Tuyết trở về, thấy những bông tuyết đã bắt đầu rơi, nhớ tới người kia còn đang quỳ ở Trầm Mai viện, trong lòng buồn bực nan giải.
…
Bất kể thế nào, chuyện về hài tử tuyệt đối không thể thay đổi. Y dám giấu chuyện mang thai, đã là tội không thể tha, giờ còn muốn mang hài tử về, tuyệt đối không thể!
Bắc Đường Ngạo chưa trở lại nội viện mà đích thân dắt ái mã tới chuồng ngựa, chải lông phủi tuyết cho nó.
Một bóng người vô thanh vô tức bay đến phía sau Bắc Đường, nhẹ nói:
“Môn chủ, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
Bắc Đường Ngạo gật nhẹ, không nói gì, thậm chí còn không quay đầu lại, vẫn tiếp tục vuốt ve ái mã.
Lại vô tung, bóng dáng kia trong nháy mắt rời đi, ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại. Tất thảy chỉ phát sinh trong chốc lát.
Ai mà trông thấy cảnh đó, có thể còn tưởng mình hoa mắt, ban ngày trông thấy quỷ ảnh.
…
Trở lại trong phòng, Bắc Đường Ngạo cố tránh tiền viện, từ sau chuồng ngựa trở về.
Hắn biết lúc này Ngôn Phi Ly nhất định còn quỳ ở tiền viện. Hắn không muốn thấy y lại phiền lòng.
Đúng vậy, phiền lòng!
Bắc Đường Ngạo bây giờ tuy nét mặt lãnh tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-tinh-ket/1256924/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.