“Phi Ly?”
“Môn chủ?”
Cả hai đều cả kinh.
“Tại sao ngươi ở đây?”
“Tại sao ngài ở đây?”
Đồng thanh, cùng dừng lại.
“Ngươi không sao chứ?”
“Ngài có làm sao không?”
Lần thứ hai cùng nói, đều không che đậy nổi sự quan tâm dành cho nhau.
Bắc Đường Ngạo không đợi y mở miệng lần nữa, giành nói: “Ta không phải đã lệnh Lăng Chu đưa ngươi đi ư?
Tại sao ngươi lại quay lại?”
“Ta không thể để môn chủ ở lại.”
“Thiên hạ ai ngăn được ta.” Bắc Đường Ngạo kéo y, xem xét nội lực.
“Môn chủ, thương thể của ngài…” Ngôn Phi Ly nhìn vết thương chồng chéo trên người hắn, lòng đau xót.
“Ta không sao, trước tiên ly khai khỏi đây đã.” Bắc Đường Ngạo buông tay y, chớp mắt đã ra đến hành lang đen kịt.
Ngôn Phi Ly vội đưa mắt nhìn qua bên trong cánh cửa, thấy hai ba người ngổn ngang nằm đó, mơ mơ hồ hồ không rõ. Chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, phải nhanh chóng theo sau môn chủ.
Theo môn chủ qua mấy hành lang nữa, Ngôn Phi Ly cảm thấy hướng này ngược với thiết lao giam giữ mình.
“Môn chủ, đây là…”
“Là hướng tên kia đi.” Bắc Đường Ngạo vừa mới hạ một thứ lên kẻ đó. Gã là một kẻ tầm thường, lại chỉ mải mơ mộng viển vông đến Thiên Môn, căn bản không phát hiện. Ngột Kiệt vì lời hắn mà mềm lòng, mất đi cảnh giác thường ngày.
Bắc Đường Ngạo nếu đã muốn đi, tất nhiên sẽ không ở lại. Bọn chúng cho rằng những viên tán công hoàn có thể giữ được hắn ư? Thế là đợi bọn chúng rời đi, liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-tinh-ket/1256957/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.