Editor: Băng ngàn năm
Lúc này nghe Kỷ Lâm nói như thế mới phát giác mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, không khí nặng nề, xem ra lập tức sẽ mưa to. Chỉ có thể đi xuống bậc thang, miễn cưỡng nhìn Kỷ Lâm cười một tiếng, “Làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền….” Kỷ Lâm vội vàng chạy lại mở cửa xe cho Diệp Chi, vô cùng niềm nở nói. Nếu như mình cứ theo đuổi mạnh mẽ như vậy đoán chừng cô ấy sẽ dao động.
Chuyện tốt lành thì không có mà chuyện xấu thì nhiều, hai người mới đi được một nửa đường thì mưa to như trút nước.
Trong nháy mắt bầu trời tối đen như mực, tiếng sấm ầm ầm không dứt, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mui xe phát ra âm thanh lộp bộp khiến người nghe kinh hãi. Tầm nhìn đã giảm xuống mức thấp nhất, thỉnh thoảng còn có tia chớp xẹt qua bầu trời, vô cùng kinh người.
Cần gạt nước phía trước không theo kịp tốc độ rơi của hạt mưa, đi tiếp nữa chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Thời tiết quái quỷ này. Kỷ Lâm mắng trong lòng một câu, mở miệng nói với Diệp Chi: “Anh đi tìm một chỗ đậu xe, thời tiết này không có cách nào lái xe được.” Ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, không dám lơi là giây phút nào cả.
“Ừ.” Diệp Chi đáp một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay may nhờ có anh ta tới, nếu không chỉ sợ mình ngay cả về nhà cũng không về được.
Vận khí của hai người cũng không tệ, vừa vặn bên đường có một sân rộng có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-truong-o-tren-cao/88783/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.