Thượng Quan Linh thừa biết nếu đấu bằng chưởng lực khó lòng mà hơn nổi đối phương, huống hồ trong lúc này Phủ Chưởng Hàn lại bắt tái phát trong mình. Nhưng chàng đâu chịu lép vế, bụng nghĩ: chẳng thà đấu bừa với địch để mau kết liễu cuộc đời cho rồi, vì dẫu cho mình có may mắn mà thắng thì cũng chỉ sống được có hai ngày nữa là cùng, nay nhân cơ hội này, tội gì mình không biểu lộ bản sắc anh hùng của mình. Quyết định xong chàng thản nhiên trả lời:
- Có gì đâu mà không dám?
Xích Diệm đại sư khen ngay:
- Anh hùng lắm! - Dứt tiếng tay không bước hiên ngang sang. Thượng Quan Linh tra kiếm vào vỏ, miễn cưỡng cố nín cơn đau trong mình, sẵn sàng chờ địch. Chàng thừa biết nếu chưởng pháp của mình dùng lối Đinh Giáp thần công phạt ra, oai lực sẽ tuyệt luân vô cùng, nhưng nội công của Xích Diệm đại sư đã hơn hẳn mình, nếu thẳng tay đẩy bừa, chỉ tăng mau sự bại vong của mình mà thôi, chẳng thà cứ dùng thử ngọn khinh công Điên Đảo Càn Khôn quay quần với đối phương, rồi liệu tìm sơ hở bửa cho địch và chưởng xem sao!
Chàng liếc nhanh nền trời, đã thấy ánh tà dương, lại sắp hết một ngày, mai đây và ngày kia nữa, sự sống mình chỉ còn có hai ngày ngắn ngủi, Thượng Quan Linh cảm thấy tâm tư mình trống rỗng. Chợt chàng nghĩ thầm: mau kết liễu cuộc đời cũng là cái hay! Nhân ngay thế tiến của Xích Diệm đại sư đến gần, chàng đưa ngay song chưởng đẩy ra. Xích Diệm đại sư chỉ cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-hon-ky/1410471/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.