Nhậm Khanh Khanh lại mở cửa hàng đậu hũ, bản lĩnh làm đậu hũ đã học được khi ở huyện Hà, khác hẳn với những món ở địa phương những vẫn rất được thực khách yêu thích.
Bây giờ nàng đột nhiên trở lại, trông nàng vẫn như xưa, giống như một phụ nhân xinh đẹp ở độ tuổi đôi mươi, bên cạnh còn có một lang quân tuấn tú, khiến hàng xóm càng thêm kinh ngạc.
Hàng xóm nói rằng đậu phụ của nàng có thể dưỡng nhan, vậy nên phu thê hai người đều trẻ trung như vậy, hơn mười ngày liền, quán đậu hũ bị vây chặt như nêm cối, đậu hũ vừa chín đã được người mua hết.
Tiêu Thừa không giúp được gì nên ở nhà nấu cơm. Đến trưa mang đến đó.
Hắn cảm thấy rất lạ lẫm: “Bận rộn nửa đời người, hiện giờ cũng coi như cảm nhận khi được nàng nuôi.”
Nhậm Khanh Khanh cười hắn: “Người đều nói chàng là tiểu bạch kiểm ta nuôi dưỡng.”
Hắn nhướng mày: “Tiểu bạch kiểm cũng thoải mái, ban ngày ăn đậu hũ Khanh Khanh làm, ban đêm ăn đậu hũ trên người Khanh Khanh ——”
Vừa dứt lời, Tiêu Thừa liền đem nàng đè lên trên giường đệm. Nơi này là phòng trong tiệm đậu hũ, hai người thường dùng cơm ở đây, nghỉ tạm, không ngờ trong tiệm mà hắn cũng không thành thật.
Khuôn mặt Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, hơi hơi giãy giụa: “Làm loạn cái gì! Đây đang ở bên ngoài……”
Tiêu Thừa đè nàng lại, vén xiêm y rộng mở, lộ ra yến màu hồng phấn bên trong, không nhẹ không nặng xoa bóp nơi phồng lên, nói: “Sợ cái gì, bây giờ là giữa trưa, làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802253/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.