Chu Tồn Phong dán sát vào vành tai nàng, thấp giọng lẩm bẩm:
“Khanh Khanh, giữa phu thê sống chết cùng chung một huyệt, hiện tại ta không thể sống sót, sao hai người chúng ta không chết cùng một nơi?”
Cổ họng Nhậm Khanh Khanh đau nhức, toàn thân cứng ngắc, nàng không bao giờ nghĩ đến hắn ta sẽ như thế này.
Từ trước đến nay nàng không muốn chết, nàng có Tiểu Bảo, có cha nương, còn có Tiêu Thừa —— không thể như vậy.
Nàng bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho mình bình tĩnh lại, âm thanh run run:
“Ngươi muốn giết ta?”
Hắn ta dán sát đến gần, môi lạnh dán vào sườn mặt nàng, nỉ non: “Không phải, ta muốn hai ta cùng sống cùng chết.”
Hắn gần như điên cuồng, rõ ràng có thể dẫn theo binh lính rút lui, vậy mà lựa chọn lưu lại với nàng cùng chết.
Hai người rúc vào với nhau, nếu không phải còn thanh kiếm đang đặt trên cổ Nhậm Khanh Khanh, nhìn qua chỉ như một đôi phu thê tình thâm.
Quanh mình quân lính Bắc Liêu chạy trốn, bị gϊếŧ, chỉ có người dẫn đầu là Chu Tồn Phong, vẫn còn ở đây bắt cóc nàng.
Tiêu Thừa sợ hắn ta thật sự cá chết lưới rách, ném kiếm trong tay xuống trước, nói: “Đều buông.”
Âm thanh một mảnh binh khí rơi xuống đầy đất, thậm chí làm thành một con đường cho hắn đi tới, Tiêu Thừa tự dắt một con ngựa đến gần, nói:
“Trước đó ngươi đều ngủ đông, thật sự bằng lòng chết ở nơi này sao?”
Chu Tồn Phong nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cơn bi thương. Tuổi hai người họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802302/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.