Nhậm Khanh Khanh ưm ưm a a rên nhỏ, thân hình như bạch ngọc nằm ở trên bàn, giống món ngon nam tử muốn ăn cứ lấy.
Tiêu Thừa thúc đến mông thịt của nàng tê dại, mỗi lần đâm một chút đã nóng rát, hai viên trứng cực đại đánh vào trên mông, phát ra tiếng vang bành bạch.
Bên trong huyệt thịt quấn chặt côn th*t, muốn ép tinh dịch đặc sệt phun ra, rồi huyệt thịt hồng nộn lại bị hắn kéo theo ra ngoài.
Đầu nấm ma sát điểm thịt mềm mẫn cảm bên trong, hắn lại dùng tay moi moi huyệt khẩu của nàng.
côn th*t vốn đã thô to, hắn còn muốn cắm một ngón tay đi vào.
Nhậm Khanh Khanh hơi hoảng: “Không được, vào không được…… A!”
Tiêu Thừa vạch một cánh hoa ra, vừa đem ngón tay bỏ vào trong, tiểu nương tử mềm yếu vô lực lập tức run rẩy tiết ra tới.
Ánh mắt hắn thâm trầm, đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, cong eo lại đĩnh động mấy trăm lần, eo tê rần, hoàn toàn bắn trong đường đi của nàng.
Từ trước hắn còn dùng mọi cách chơi nàng, làm nàng tiết ra từng đợt, từng đợt, cho đến lúc mình không nhịn được nữa mới xuất tinh. Lần này lại không giống như trước.
Tiêu Thừa bế nàng lên, bước đi về phía mép giường, nhẹ nhàng đặt người xuống.
Nàng còn ôm cổ hắn, không chịu buông tay.
Hắn vuốt ve sau lưng bóng loáng của nàng, thấp giọng: “Ta phải đi rồi.”
Nhậm Khanh Khanh ngẩn người, mất tự nhiên thu tay về, trong lòng hơi chua xót: “Được……”
Hắn “Phì” bật cười, cúi người hôn hôn má nàng: “Được rồi, phải đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802326/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.