Editor – Tử Dương
***
Đổng Từ lật xem những tấm khác, nhân vật chính đều là hai người bọn họ, khung cảnh đa số ở bệnh viện nhân đạo ngoài nước.
Cố Diễm Sinh vốn là bác sĩ tình nguyện đa quốc gia, thường xuyên chữa bệnh, cứu trợ cho dân chạy nạn và người sống lưu vong.
Đây cũng là nguyện vọng cả đời của anh ta.
Nếu người con trai lớn của Cố phu nhân là Cố Quỳnh Sinh không xảy ra chuyện, Cố Diễm Sinh đã không bị kéo vào cục diện tranh đoạt tài sản trong cái gia tộc phức tạp này. Thậm chí có khi bây giờ còn đang sống một cuộc sống tự do tự tại, không buồn không lo cũng nên...
Nhưng Đổng Từ biết, bọn họ là người lớn lên trong sự bảo bọc của gia tộc, vì thế không thể trốn tránh trách nhiệm đã đặt được định sẵn phải gánh trên vai.
Hưởng quyền lợi từ gia tộc, sử dụng tài phú của gia tộc, sống một cuộc sống nhung lụa, đến khi gia tộc muốn họ hồi báo, chẳng lẽ lại mở miệng nói mình thích sống tự do, vì theo đuổi đam mê mà ruồng rẫy trách nhiệm?
Không thể nào nói như thế được.
Đổng Từ rũ mắt: "Chỉ vì cái này mà anh cắt hứng ăn cơm của tôi sao?"
Bùi Tứ Trăn thấy cô thất thần, còn tưởng Đổng Từ đang cố trấn định.
Anh quấy muỗng cà phê, bâng quơ nói: "Nếu em muốn, anh có thể cho người giới thiệu vài vị luật sư có tiếng ở Hương Giang, bọn họ rất giỏi về vấn đề kiện tụng, nhanh lắm, không ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the/1720264/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.