“Rốt cuộc ngươi còn muốn thế nào? Ngươi nói ngươi muốn thay tổ mẫu giữ đạo hiếu, ta cũng đáp ứng ngươi rồi, cho phép ngươi...
Âm thanh giọng nữ dày nặng hơn, dường như còn nhớ rõ ở đây là bên ngoài, kiềm chế tức giận, bà ta hạ giọng chất vấn thiếu nữ mười tám mười chín yên lặng mà quật cường
“Dì. Cháu... "
Về sau hai người đè ép giọng nói cực thấp, ở trên chiến trường Du Tư Bác theo bản năng tai thính mắt tinh nhún vai hạ lỗ tai, cũng chỉ nghe được âm thanh mơ hồ...
“Đừng khóc."
Tiểu tướng quân tuổi trẻ anh tuấn vô ý trượt chân, dứt khoát tự mình nhảy từ trên cây xuống, thân thủ nhanh nhẹn, nơi hắn đáp xuống chỉ dâng lên một chút bụi đất.
Thiếu nữ y phục màu sắc thanh nhã quay lưng lau nước mắt trên khoé mi. Kiên cường bình tĩnh, tức giận nói: "Dư Tu Bách, ta còn tưởng rằng ngươi đã trưởng thành, tính nết đã không còn như trước, không nghĩ tới vẫn chẳng có gì thay đổi."
Chu Thấm Nhiên vừa bị a di ban ngày ban mặt nặng lời một hồi, lại nhớ đến lần gặp mặt thoáng qua ngày đó mà chẳng kịp ôn chuyện, tình cảm giấu kín trong lòng với Dư Tu Bách cũng không nhịn được mà giận chó đánh mèo, lợi nói ra nặng nhẹ mấy phần.
Chờ nàng ta nói xong, mới chợt ý thức được bản thân vừa nói gì, trong lòng bắt đầu ảo não, chuyện buồn bực khi nãy cũng bị đè nén xuống.
"Này, khăn tay."
Dư Tu Bách nghênh ngang ngồi xuống, những lời Chu Thấm Nhiên nói, hắn cũng không để ở trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-truc-ma-ban-qua/58519/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.