Đối mặt với vấn đề rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, kỳ thật chính là phải tự vấn tâm bản thân một chút, có phải nó còn quá yếu đuối không dám đối mặt? Lúc Nhan Thư Đông buông góc áo Lâm Diễm ra muốn xoay người rời đi, Lâm Diễm bật dậy giữ chặt nó: “Đông Đông, là mẹ…”
Lâm Diễm nói rất nhỏ, cô nghĩ rằng Nhan Thư Đông căn bản không hề nghe được, cho nên nó vừa định quay đi, giọng nói nhỏ lại vang lên, giống như thanh âm ở yết hầu khó khan lắm mới phát ra: “Đông Đông … là mẹ, là mẹ…”
Ở trước cửa trường học người đến người đi, mỗi gương mặt đều tươi cười trong vắt, Nhan Thư Đông đứng im trước người Lâm Diễm, nó rất muốn khóc, nhưng lại không khóc được, mắt có chút khó chịu giống như có hạt cát thổi vào, nháy mắt nước mắt liền chảy ra, thật sự chỉ là hạt cát bay vào mắt thôi mà.
Mắt Lâm Diễm cũng đỏ bừng, lý trí nói cho cô biết chuyện này hẳn là không nên nóng vội, nhưng trên đời này luôn có những chuyện khiến cô càng muốn làm lại càng vội vàng, đó là chân chính mà nói cho Đông Đông biết , mẹ rốt cục cũng đến tìm con.
Lúc Nhan Thư Đông ba tuổi nó tưởng tượng mẹ mình là người ngoài hành tinh, sau đó có một ngày cưỡi phi thuyền đến đón nó trở về, lúc năm tuổi lại cảm thấy mẹ có thể là một đặc vụ, bảy tuổi nó đại khái cho rằng mẹ mình đã chết rồi, tuy rằng nó không muốn như vậy, nhưng đôi khi ý tưởng là do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-tu/912623/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.