Ban đêm, trăng lạnh như nước.
Trong phòng khách nhỏ bố trí vô cùng ấm áp, xô pha màu vàng nhạt cùng với giấy dán tường hoa nhỏ màu trắng tạo nên không gian nữ tính lịch sự và nho nhã.
Lúc này, trên xô pha có một cô gái đang ngồi, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, mái tóc đen dài đến eo, giống như một loại tơ lụa hảo hạng, trên người mặc bộ đồ ngủ màu tím, làn da vốn đã trắng, lúc này càng tôn lên vẻ mịn màng.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông quỳ gối trước mặt, cố giữ vững hơi thở.
Dần dần, trong đôi mắt xinh đẹp mờ mịt sương mù: "Anh nói lại lần nữa xem?"
Giọng nói rất nhẹ, giống như khẽ đụng sẽ vỡ tan.
Nguỵ Thu Hàn cúi đầu, áy náy không dám nhìn thẳng vào mặt cô, hai tay rủ xuống hai bên hông, nắm chặt thành quyền, giống như muốn đâm thủng vào da thịt: "Xin lỗi tiểu Tịch, kiếp này, chỉ có một lần này, xin em hãy giúp anh, được không?"
Nước mắt của Mặc Tiểu Tịch nhẹ nhàng lăn qua hai má, lách tách, không tiếng động rơi xuống trên mu bàn tay, hết giọt này đến giọt khác lạnh thấu lòng cô.
Giống như có một thứ gì đó, đang từ từ vỡ vụn.
Bầu không khí, đã giảm xuống mức đóng băng.
Cô ngẩng đầu lên, cố gắng hít một hơi thật sâu, hỏi dò: "Nếu em nói, em không giúp anh."
Nguỵ Thu Hàn đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên một chút tàn nhẫn: "Em nhất định phải giúp anh, mấy năm qua, anh tạo điều kiện cho em ra nước ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-vo-co-gai-yeu-phai-em-roi/1814499/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.