Điện thoại trong nhà vang lên, Mặc Tiểu Tịch nhìn thoáng qua Thiên Dã đang ngồi đối diện.
"Muốn bắt không?" Mặc Tiểu Tịch nói, cô sợ lại là đám phóng viên kia, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy, cuộc điện thoại này, cô nhất định phải bắt.
"Có thể không bắt." Thiên Dã không quan tâm nói.
"Em nghĩ nên bắt, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều biết em ở đây." Mặc Tiểu Tịch đứng lên, đi qua nghe điện thoại: "Alo..."
"Mặc Tiểu Tịch, đừng nghĩ ở đó nói chuyện yêu đương nữa, Hàn Hàn bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện, em có muốn đến xem hay không, đương nhiên, nếu em bận yêu đương không rảnh để tới, tôi cũng không trách được em." Tập Bác Niên ở đầu bên kia lạnh lùng nói, còn mang theo một chút dấm chua.
Mặc Tiểu Tịch lập tức căng thẳng: "Hàn Hàn bị thương có nghiêm trọng không, ở bệnh viện nào, tôi đến ngay." Cô không rảnh đấu võ mồm với anh, vừa nghe con trai bị thương, lòng cô đã nóng như lửa đốt.
"Chính là bệnh viện lần trước, phòng cấp cứu ở lầu 6."
Mấy chữ phòng cấp cứu đè ép Mặc Tiểu Tịch không thở nổi, cúp điện thoại, cô vội vàng chạy ra ngoài, Thiên Dã đi theo phía sau cô.
"Tiểu Tịch, Hàn Hàn thế nào? Là Tập Bác Niên gọi tới sao?" Ở trong thang máy, Thiên Dã hỏi.
"Em không biết Hàn Hàn thế nào nữa, anh ta chỉ nói bây giờ đang trong phòng cấp cứu, anh nói xem rốt cuộc bị thương thế nào, mà phải vào phòng cấp cứu." Mặc Tiểu Tịch mất bình tĩnh giữ chặt Thiên Dã, cô chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-vo-co-gai-yeu-phai-em-roi/199028/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.