Nhìn về hướng Miểu Miểu rời đi, Nam Cung Linh lẩm bẩm tự nói: “Ta tưởng rằng hết thảy đều đối xử với nàng thật tốt là bởi vì nàng là phu nhân của Dịch Thiên, kỳ thật không phải như vậy, là ta sai lầm rồi, nếu như nàng gặp ta trước, nàng sẽ yêu ta sao?” Nam Cung Linh nói xong ánh mắt buông xuống.
Mấy ngày qua trong lúc đi tìm nàng, bản thân cuối cùng cũng đã hiểu rõ cảm giác bất an dày vò trong tâm trí là gì rồi, đó là lo lắng, là sợ hãi, là dấu hiệu yêu nàng. Miểu Miểu ta yêu nàng mất rồi, thì ra yêu một người đơn giản như thế, nàng có cảm thấy vậy không? Nhìn nàng đứng chung một chỗ với hắn, nồng nàn như vậy, rõ ràng như vậy, ta đột nhiên cảm thấy đau lòng vô cùng.
Ta biết ta không còn cơ hội nào nữa, chỉ có thế đứng xa xa nhìn nàng. Thật ra ta đã đến Nháo Thành từ lâu, biết được nàng ở đây, ta liền ra roi giục ngựa chạy đến, nhưng bỗng nhiên ta không có dũng khí xuất hiện trước mặt nàng. Ta thật sự sợ hãi, sợ ánh mắt thâm tình của nàng dành cho hắn, đúng vậy, vô luận ta có tồn tại hay không, trong mắt nàng cũng chỉ có mỗi hắn, ta nghĩ là ta đã bỏ lỡ mất thời gian quen biết với nàng, bỏ lỡ nên đã vụt mất. Nam Cung Linh sắc mặt ảm đạm nhìn bóng hai người sánh vai nhau đi xa.
Dịch Thiên đột nhiên quay đầu lại liếc mắt về hướng Nam Cung Linh một cái. Vẻ mặt buồn bã thất sắc của Nam Cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ai-sat-thu-phu-quan/406216/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.