Hai mươi ba tháng năm, đại quân đến Mộc Lỗ Cáp Lạt Khắc Thấm, phân ra ba lộ tiến về phía trước: Cánh tả do A Tế Cách dẫn đầu một vạn bộ binh gồm các bộ Khoa Nhĩ Thấm, Ba Lâm, Trát Lỗ Đặc, Khách Lạt Thấm, Thổ Mặc Đặc, A Lộc v.v... tiến công Đại Hồng, biên ngoại Tuyên Phủ thuộc quyền sở hữu của Sát Cáp Nhĩ; cánh hữu do Tế Nhĩ Cáp Lãng, Nhạc Thác, Đức Cách Loại, Tát Cáp Liêm, Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, Hào Cách v.v... dẫn hai vạn binh tiến đi Quy Hoá thành, vùng Hoàng Hà; còn Hoàng Thái Cực chỉ huy đám người Đại Thiện, Mãng Cổ Nhĩ Thái v.v... dẫn đại quân tiếp tục tiến về trước.
Lòng tôi có trăm lần, ngàn lần ý nghĩ khẩn thiết không muốn rời đi, chỉ muốn ở lại trong quân, chỉ tiếc Đa Nhĩ Cổn căn bản sẽ không cho tôi lấy một cơ hội rời xa tầm mắt hắn dù chỉ nửa bước.
Sáng cùng ngày quân lệnh được ban xuống, toàn quân nhổ trại. Tôi cưỡi ngựa phi nhanh bên cạnh Đa Nhĩ Cổn, quân số cánh hữu chỉ có hai vạn, tôi rất lo lắng nếu không cẩn thận sẽ đụng phải Tế Nhĩ Cáp Lãng... bị Tế Nhĩ Cáp Lãng nhận ra không quan trọng, quan trọng hơn chính là nếu vì thế mà bị Đa Nhĩ Cổn phát hiện, lại không biết trong lòng hắn sẽ tính kế thế nào nữa.
Buổi chiều qua quýt ăn cơm, lấy lương khô tạm lấp đầy cái bụng, tôi chỉ cúi đầu không lên tiếng, hết sức duy trì âm điệu trong đám quân thấp nhất có thể.
"Ca...".
Từ âm thanh kêu la nhẹ nhàng khoan khoái ấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-bo-thien-ha-thanh-xuyen-hoang-thai-cuc/542247/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.