Vừa đến trước cửa phòng, liền thấy ngoài hành lang có hai con chó săn, hai con chó lớn ấy nếu đứng thẳng còn cao hơn cả tôi, thấy tôi đến thì hưng phấn nhào vào người tôi không ngừng le lưỡi, nếu đổi lại bình thường thì tôi đã sớm vui cười, nhưng hôm nay trong lòng đang buồn phiền, không nhịn được lớn tiếng quát lên: "Tránh ra một bên!"
Có lẽ bọn chúng không hiểu tiếng người, chỉ mải phe phẩy cái đuôi, còn những đầy tớ già đang quét dọn thì lại hoảng sợ, lập tức tiến lên tạ tội, rồi vội vã dắt chó đi. Tôi bĩu môi, sự phẫn nộ trở thành ngượng ngùng.
Tôi làm gì vậy? Lại vì một cơn tức giận bị kìm nén mà trở nên nhỏ nhen đến quái lại.
Nhìn hai con chó săn ấy, tôi liền biết Hoàng Thái Cực đã về, nếu hắn không ở minh gian, thì chính là ở trong phòng mình xem sổ sách. Bước vào minh gian, tôi quét mắt đến tấm màn Đông noãn các, ra hiệu nô tài trong phòng không được lên tiếng, rồi lặng lẽ trở về Tây phòng.
Qua thời gian một chung trà, Cát Đái ngoài Tây phòng nhỏ giọng báo: "Cách cách, Đôn Đạt Lý đến rồi."
Tôi trả lời, một thiếu niên áo xanh mười tuổi mới khom lưng từ ngoài tiến vào, mặt mỉm cười, bước qua bậc thềm hành lễ: "Đôn Đạt Lý thỉnh an cách cách."
Đôn Đạt Lý và An Đạt Lý là hai Cáp cáp châu tử của Hoàng Thái Cực, sau khi Mạnh Cổ Tỷ Tỷ qua đời, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã chọn ra từ trong đám nô tài hai đứa nhỏ năm sáu tuổi, đưa đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-bo-thien-ha-thanh-xuyen-hoang-thai-cuc/950835/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.