Trước nhà tranh, Ứng Tông Đạo mang theo Diệp Húc ra khỏi bí cảnh, vừa mới ra khỏi cổng tre, đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, nghiêng đầu lắng nghe, sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục lại nguyên trạng, mỉm cười nói: "Diệp sư đệ, lần này ngươi đã nghi ngờ tổ sư, vi huynh là tông chủ, không trách phạt ngươi thì kẻ dưới khó mà phục tùng."
Diệp Húc sắc mặt khổ sáp, chỉ nghe thấy Ứng Tông Đạo mỉm cười nói: "Vi huynh phạt ngươi diện bích một năm, tĩnh tâm suy nghĩ, ngươi có dị nghị gì không?"
"Có…"
Diệp Húc còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy Ứng Tông Đạo tiếp tục nói: "Ừ, nếu ngươi không có dị nghị gì, vậy diện bích đi thôi!"
Hắn huy tay áo phất một cái, Diệp Húc chỉ cảm thấy trước mắt trời đất như quay cuồng, bên tài truyền tới từng tiếng gió rít gào. Dư quang ở hai mắt chỉ nhìn thấy những tòa núi lớn nhoáng lên mà qua. Trong chớp mắt hắn bị Ứng Tông Đạo huy tay áo phất lực một cái bay đi cả ngàn dặm xa. Bay thẳng tới một nơi không người ở phía bắc luân hồi thiên bàn.
Hoàng tuyền ma tông cấm bảo luân hồi thiên bàn, chiếm đất cực kỳ rộng lớn. Thiên bàn này lơ lửng giữa không trung, chiếm tới mấy ngàn dặm xa. Ma Tông tổng đàn ở trung tâm, đám núi phập phồng, mà phương bắc lại tĩnh mịch một mảnh, tuy có đám núi nguy nga, nhưng rất ít có người đi qua nơi đó.
Phương bắc của Luân hồi thiên bàn, là nơi để trách phạt, chỉ có phạm sai lầm mới có thể bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-bo-thien-ha/2559462/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.