Diệp Húc ngay cả đầu ngón tay cũng không động một chút nào, Đế Tử Mộc cũng đã thổ huyết, hắn tuy rằng tu luyện Đế cấp tâm pháp, tu vi thực lực có thể so sánh với đỉnh phong Vu Tổ, nhưng ở trước mặt tồn tại mạnh mẽ như Diệp Húc, hắn chẳng là cái quái gì cả!
Diệp Húc cũng không ra tay, cũng đã để cho hắn chứng kiến khoảng cách thực lực không thể bù đắp nổi rồi. Đế Tử Mộc, ngươi không phải muốn phán xét ta sao?
Diệp Húc trên mặt vui vẻ, vững vàng đứng ở nơi đó, nói khẽ: Vì sao ngươi còn không phán xét?
Đế Tử Mộc chỉ cảm thấy trên người mình đè nặng không biết bao nhiêu thế giới, ép tới chính mình không cách nào đứng thẳng thân hình, ép tới chính mình không thể không cúi đầu không thể không cúi đầu. Thậm chí muốn đè sập nhục thể của hắn, đè sập lòng tin của hắn, đưa hắn ép tới không thể gượng dậy nổi!
Diệp Thiếu Bảo, đế tử có thân phận bực nào chứ, há có thể tự mình ra mặt phán xét ngươi? Loại chuyện nhỏ nhặt này, hãy để cho bổn tọa đến đi!
Đột nhiên, một cổ khí tức vô cùng cương mãnh bá đạo ầm ầm đè xuống, đánh thẳng vào trong khí thế của Diệp Húc, đánh bay hết thảy những vu tổ chung quanh!
Đế Tử Mộc lập tức cảm thấy áp lực chợt giảm nhẹ, vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Húc ánh mắt lóe lên, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy thần văn đầy trời, một Thần Vương quanh thân thần văn phiêu đãng, bước đi đến, khí thế trấn áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-bo-thien-ha/92130/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.