...............
Điền Tiểu Hinh tửu lượng không tốt, chỉ mới uống một ly rượu vang đỏ, trên mặt đã phiếm hồng, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
May mà Điền Tiểu Hinh vẫn có thể đi lại, Ôn Dư Nhiễm cũng không đến mức quá xấu hổ, chỉ cần ở bên cạnh trông chừng một chút là được.
Vừa rồi Điền Tiểu Hinh đã gọi điện thoại, lúc này xe đến đón Điền Tiểu Hinh cũng đã đến.
"Ôn Dư Nhiễm, tạm biệt!" Điền Tiểu Hinh đã say, giọng nói thật sự rất lớn.
"Đi thong thả, hẹn lần sau."
Ôn Dư Nhiễm đưa Điền Tiểu Hinh lên xe, sau đó mới gọi điện thoại cho tài xế của mình, sau khi gọi xong, Ôn Dư Nhiễm liền đứng dưới tán cây ven đường chờ đợi. Trong tay cầm lễ vật của Điền Tiểu Hinh đưa.
Nhiệt độ không khí buổi tối thấp hơn buổi trưa một cấp bậc, gió ẩm lạnh lẽo ập vào làn da trên mặt, làm cho người ta có chút lạnh mơ hồ khó chịu.
Ôn Dư Nhiễm đứng ở nơi đó chờ một hồi, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Trong lòng có một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được.
"Ôn tổng."
Giọng nói này thật sự rất nhỏ, vào lúc này có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Đầu ngón tay của Ôn Dư Nhiễm run run một chút, cứng đờ mà quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhất thời kinh sợ. Sau đó nàng mới phản ứng lại được, thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu cô nương?
Tại sao tiểu cô nương lại ở chỗ này?
Chỉ nhìn thấy cả người tiểu cô nương đều đứng trong bóng tối, đang rũ mắt xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-chi-ay/2524023/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.