...................
Giọng điệu mang mười phần dỗ dành của tiểu cô nương khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.
"Tôi thật sự không sao,em ngủ đi, đừng nháo nữa......"
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng nói, xoay người xỏ chân vào dép lê bên giường, chuẩn bị xuống giường. Nhưng đang nói được nửa chừng thì đột ngột cắt ngang.
"A......"
Ở trong tim có một cơn đau dữ dội bất thường, nàng đau đến khó có thể phát ra âm thanh.
Ôn Dư Nhiễm vô thức vươn tay ấn vào vị trí của trái tim, hút một hơi khí lạnh.
Trái tim giống như đang bị rạch ra, một cơn lạnh buốt, lạnh thấu xương truyền đến toàn thân, ăn mòn từng tấc gân mạch, đầu óc hỗn loạn đến không chịu nổi, tầm mắt đã mờ mịt.
Từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống dọc theo sống lưng, áo ngủ trên người đều đã ướt đẫm.
"...... Ôn Dư Nhiễm............"
"Ôn Dư Nhiễm...... Chị đừng sợ...... Đừng sợ...... Em sẽ đến ngay lập tức............"
Trong một khoảng thời gian, Ôn Dư Nhiễm gần như không thể cử động, mọi tri giác đều mơ hồ, giọng nói của tiểu cô nương như đang lơ lửng bên tai, nhưng cũng có vẻ rất xa, giống như có thể nghe được rõ ràng, nhưng cũng có vẻ không nghe thấy gì..
Trong tình trạng này, nàng căn bản không thể biết rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, có thể là mười phút, cũng có thể là một giờ...
"...... Ôn Dư Nhiễm...... Em đến rồi, chị mở cửa đi......"
Trong lời nói mơ hồ của tiểu cô nương, nàng có thể phân biệt ra được câu này.
Sự sợ hãi cùng bối rối trộn lẫn vào nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-chi-ay/2524035/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.