Vào năm 1997, thành phố C vẫn chưa phát triển như bây giờ, toàn bộ thành phố đều cũ nát lạc hậu, những ngôi nhà lụp xụp, đường phố lộn xộn ổ gà ổ voi, rong rêu và dây leo theo những bức tường ẩm ướt sinh trưởng đầy cả ra. Đây là một trong những hình ảnh thu nhỏ của vùng Tây Nam Trung Quốc, tồi tệ hơn nhiều so với các thành phố ven biển nơi nền kinh tế đang cất cánh, phát triển không ngừng.
Vào thời điểm đó, khu phố cổ vẫn là khu vực phát triển trọng điểm của thành phố, đại viện có thể coi là nơi khá là được săn đón.
Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á đã lan rộng đến nhiều quốc gia, rất nhiều người thuộc tầng lớp trung và thượng lưu đều gặp phải liên lụy nhưng nó không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống ở những địa phương nhỏ như nơi này, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, biến động giá cả dường như không đáng kể.
Khi đó, Nguyên Nhược chín tuổi đang học lớp bốn tại một trường tiểu học cách nhà một con phố, Thẩm Lê cũng trạc tuổi đó, là bạn học cùng lớp, ngồi cùng bàn.
Bởi vì hai đứa trẻ thân thiết với nhau, lại là hàng xóm nên quan hệ giữa Nguyên gia và Thẩm gia cũng không tệ lắm. Vậy nên sau khi Mạnh Tinh Vân sinh đứa con thứ hai, Nguyên gia là người đầu tiên đến thăm bà ấy, còn gửi rất nhiều bao lớn bao nhỏ đồ bổ.
Đứa con thứ hai của nhà họ Thẩm chính là Thẩm Đường.
Đường, có nghĩa là mùa hoa hải đường nở rộ.
Cha Thẩm vô cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-nang/89533/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.