Hai bên bờ sông trồng rất nhiều cây dương liễu, lúc này đã sớm mọc những phiến lá xanh biếc, cành rũ xuống, giống như một dải lụa, lắc lư trong gió.
Đỗ gia tới không tính là sớm, trên mặt sông đã có khá nhiều du thuyền, chỉ là không đậu ở giữa sông, lộn xộn cập vào bờ, chính giữa là dùng để cho cuộc thi thuyền rồng. Đỗ Nhược đỡ lão phu nhân lên bong thuyền, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đình nghỉ mát ở phía đông không giống chỗ tấp nập khác toàn là đầu người di chuyển, mà lại rất là trống, loáng thoáng nhìn thấy có binh sĩ mặc quan phục, thẳng tắp đứng ở bên bờ.
Ngồi bên trong hẳn là đám người Triệu Kiên.
Lão phu nhân nói với Tạ thị: “Sông thuỷ vận này rộng hơn tưởng tượng của ta, mấy chiếc thuyền lớn cũng có thể dễ dàng đi qua, thật là tốt, không trì hoãn vận chuyển lương thực.” Nàng bỗng nhiên dừng lại, “Mà nay thuỷ vận phủ Tổng binh quan của Đại Yến chúng ta là ai? Cũng là người mới nhậm chức sao, ta không nhớ rõ.”
Tạ thị cười nói: “Là Tưởng Bảo Từ Tưởng đại nhân, ở Tần Độ, là lần đầu tiên chúng ta gặp Tưởng phu nhân, nàng khen hạt Bồ Đề người đeo, Tưởng phu nhân là một người tin Phật.”
“Trí nhớ của ngươi thật không tệ!” Ánh mắt Lão phu nhân ấm áp, “Ngươi vừa nói như vậy, ta liền nhớ ra rồi, ” Nàng quay đầu nhìn về phía Lưu thị, “Hôm đó ngươi cũng ở đây, sao không đề cập tới nửa câu? Trí nhớ lại giống ta rồi.”
Lưu thị lúng ta lúng túng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-thieu-hoa/1957866/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.