Triệu Húc Hàn từ tốn nhai cơm, còn Kỷ Hi Nguyệt thì ríu rít không ngừng.
“Không sợ cô ấy trả thù sao?” Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng nói chuyện.
“Sợ chứ. Nếu cô ta muốn trả thù thì cho dù tôi không đánh cô ta cũng sẽ trả thù. Dù sao sau này cô ta cũng không làm ngôi sao được nữa, chắc chắn sẽ ôm hận trong lòng với tôi.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
Triệu Húc Hàn cau mày nói: “Vậy em đợi cô ta đến báo thù à?”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, “Thế nên tôi quyết định sẽ tăng cường huấn luyện, gấp rút học khả năng tự vệ.”
Hơi thở Triệu Húc Hàn trùng xuống, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng vô cùng sắc bén.
“Tôi sẽ cẩn thận. Anh Hàn, anh cũng biết mà, nếu tôi không giúp Manh Manh, cô ấy sẽ bị ức hiếp đến chết.” Kỷ Hi Nguyệt đáng thương nói.
“Em thực sự không biết hai chữ nguy hiểm viết thế nào sao!” Trong lòng Triệu Húc Hàn có chút tức giận, người phụ nữ này ba năm nay ở bên cạnh Triệu Vân Sâm nên chuyện gì cũng dám làm, đúng là không biết cái gì gọi là nguy hiểm.
Tưởng rằng bây giờ cô đã thay đổi, biết cân nhắc suy nghĩ, ai ngờ lần nào cũng tự mang nguy hiểm vào người.
Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, chuyện bị Trần Thanh bóp cổ, bây giờ lại thêm chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu, một người phụ nữ sức trói gà không chặt thì có lòng dũng cảm cũng vô ích.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh lớn tiếng thì trong lòng sốt ruột. Cô biết anh lo lắng cho cô nên vội vàng cầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1018647/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.