Trần Manh Manh thực sự rất đau lòng cho Kỷ Hi Nguyệt, mười tuổi cô đã mất mẹ, bố Kỷ tuy rằng rất bảo vệ cô, nhưng cô ấy biết Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khát vọng tình mẫu tử, với tư cách là bạn thân, đương nhiên cô ấy hi vọng cô có thể tìm được một người mẹ kế tốt.
“Manh Manh, tối nay cậu qua đó bằng cách nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
“Chu Dân nói tám giờ tối nay sẽ đứng ở cổng câu lạc bộ Thiên Trì đợi mình.” Trần Manh Manh cười rất vui vẻ, “Thiên Trì là câu lạc bộ cao cấp nhất ở Cảng Thành, mình chưa bao giờ tới đó nên có chút căng thẳng.”
Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt nhìn cô ấy: “Có gì đâu mà căng thẳng. Chỉ được cái cơ sở hạ tầng sang trọng thôi. Những người đến đó thì có tiền hơn một chút, mấy cái khác cũng không có gì khác biệt. Đến lúc đó mình ở bên trong đợi cậu.”
“Được rồi, mau đi chọn quần áo giúp mình đi. Mình không thể làm mất mặt Chu Dân được.” Trần Manh Manh lập tức kéo Kỷ Hi Nguyệt tiến vào cửa hàng quần áo.
Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt rất phức tạp. Tối nay chính là ngày Trần Manh Manh bị Chu Dân lừa. Mặc dù cô sẽ không để cho bi kịch phát sinh, nhưng Trần Manh Manh chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Cứ nhìn tình cảm mà cô ấy dành cho Chu Dân là biết, về điểm này cô thực sự không giúp được cô ấy, mong là cô ấy sẽ nhanh chóng vượt qua.
Bốn giờ chiều, Kỷ Hi Nguyệt về đến căn biệt thự nhỏ kiểu Tây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1018692/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.