Kiếp trước cô vốn dĩ không quen biết Liễu Đông, vậy nên cô cũng không biết Đường Tuyết Mai là cô của Liễu Đông, nhưng không ngờ lần này lại gặp sớm như vậy.
Mặc dù Đường Tuyết Mai của lúc này hình như chưa đồi tệ, nhưng trong tư tưởng của Kỷ Hi Nguyệt thì đây chính là cơ hội báo thù mà ông trời đã cho cô, vậy thì sao cô có thể bỏ qua được?
Đường Tuyết Mai bị lời nói của Kỷ Hi Nguyệt làm cho hết hồn. Cô ta nhớ đến hình ảnh Kỷ Thượng Hải ôm mình đi xử lý vết thương, còn nhiệt tình các thứ, đặc biệt ánh mắt của ông có thể nói là rất cháy bỏng.
“Phải không, sao nhìn cũng thành thật mà.” Đường Tuyết Mai cau mày.
“Nếu sự xấu xa của một người có thể nhìn ra từ vẻ bề ngoài, thì toàn bộ người xấu trên thế giới này đều bị túm gọn cả rồi, làm gì có chuyện đi hại người khác?” Lời này Kỷ Hi Nguyệt kỳ thực là có chút châm biếm Đường Tuyết Mai.
Kiếp trước gương mặt cô ta cũng thanh tú xinh đẹp như vậy, nhưng đâu ai ngờ tâm địa lại độc ác.
Đường Tuyết Mai ngại ngùng cười cười: “Được rồi, cảm ơn cô Vương Nguyệt, tôi sẽ lưu ý. Dù sao tôi cũng chỉ là một người dân bình thường, làm sao có thể với tới ông chủ lớn như vậy. Hai người trò chuyện đi nhé.” Nói xong cô ta bước ra ngoài.
“Chị Nguyệt, Kỷ Thượng Hải thực sự phong lưu vậy sao? Hình như tôi chưa từng nghe tin tức tiêu cực về ông ấy.” Liễu Đông hơi kinh ngạc.
“Người như ông ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1018871/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.