Kỷ Hi Nguyệt hằn học liếc anh ấy: “Em mà có năng lực đặc biệt thì đâu quen loại bạn trai như anh? Chắc em mù mắt à.”
‘Tiểu Nguyệt, em, em nhẫn tâm quá rồi đấy.” Cố Cửu đau lòng.
Hạ Tâm Lan phá lên cười; “Nói chí lý. Tiểu Nguyệt, một mình tôi mù mắt được rồi, cô đừng sai lầm giống tôi.”
“Hai người phụ nữ các em đúng là không có lương tâm.” Cố Cửu sầu não.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Phải rồi anh Cửu, anh thật sự muốn sống ở Cảng Thành sao? Em thấy bố Cố rất muốn anh về nhà. Bây giờ mối quan hệ giữa anh với Tâm Lan cũng đã giải quyết xong, anh có muốn quay về không?”
Hạ Tâm Lan kinh ngạc: “Tiểu Nguyệt, lẽ nào cô muốn chia cách hai nơi với Cố Cửu sao? Tên này rất phong lưu, cô mà không trông chừng cẩn thận là làm bậy ngay. Thật đấy.”
“Tâm Lan, nếu một người đàn ông yêu cô thật lòng, anh ấy sẽ rất tôn trọng cô. Tuyệt đối không có chuyện đã có cô còn đi lén phén với người khác. Sở dĩ anh ấy ở trước mặt cô phong lưu là vì anh ấy không yêu cô, cô hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt nói rất thực tế, “Sau này gặp được một người đàn ông yêu thương mình, cô sẽ biết sức mạnh tình yêu rất to lớn, nó có thể thay đổi rất nhiều thứ, từ một người xấu trở thành một người tốt, từ người tốt trở thành kẻ xấu. Chỉ có không yêu mới không quan tâm.”
Hạ Tâm Lan bần thần nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên không biết phải nói gì.
“Tiểu Nguyệt, sau này anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1019054/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.