Tiêu Ân nào dám lộ ra biểu cảm mất kiên nhẫn, với lại Kỷ Hi Nguyệt cười tươi với anh ta như vậy, lý nào anh ta không cười lại?
Nhận đồ tráng miệng xong, Kỷ Hi Nguyệt dặn dò: “Tiêu Ân, anh phải nói với anh Hàn đây là món tráng miệng tình yêu, kêu anh ấy nhất định phải ăn. Sau đó nhớ kể tôi nghe phản ứng của anh ấy, biết chưa?”
Tiêu Ân chỉ còn cách gật đầu nói biết rồi.
Đợi Kỷ Hi Nguyệt vẫy tay vào tạm biệt, anh ta mới thu lại nụ cười trên mặt, sau đó xách túi ni lông có dòng chữ Smilling Dessert vào tập đoàn.
Từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào túi ni lông trong tay anh ta.
Thì ra là đồ ăn ở Smilling Dessert kế bên tòa nhà, nếu vậy thì bước qua mấy bước mua cũng được chứ cần gì đợi tới bốn mươi phút nhỉ?
Trợ lý Tiêu đang làm cái quái gì vậy?
Lẽ nào cô gái giao hàng đó rất đặc biệt?
Trong lòng mọi người đầy vẻ hoài nghi. Đợi Tiêu Ân bước vào thang máy, mọi người bắt đầu chụm lại xôn xao bàn tán.
“Mấy người nói xem, trợ lý Tiêu rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
“Đúng á, đợi tới bốn mươi phút. Tôi còn không dám đi vệ sinh.”
“HÌnh như là đợi giao đồ tráng miệng.”
“Thì đồ ăn của Smilling Dessert đó, kế bên đây chứ đâu xa mà phải đợi người đến giao? Kiếm đại ai đó đi mua là được rồi, hoặc là anh ta tự đi cũng chưa tới mười phút, mắc gì phải đứng ở đây đợi lâu như vậy?”
“Thật sự rất kỳ lạ.”
“Lẽ nào mấy người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1019312/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.