Long Bân cảm thấy rất thần kỳ, cái cách mà cậu chủ đối với Kỷ Hi Nguyệt rất khác biệt, nhưng có thể nhìn ra là cậu chủ thực sự quan tâm Kỷ tiểu thư. Xem ra anh ta càng không được qua loa cẩu thả.
Ăn cơm xong, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi xe của Tiêu Ân về khu dân cư Phong Nhã, Cố Cửu thì được Long Bân đưa về nhà.
“Long Bân, cậu phải bảo vệ thật tốt Tiểu Nguyệt đấy biết chưa?” Cố Cửu lên xe, nói với Long Bân.
Long Bân lập tức đáp: “Tôi hiểu rồi, Cố Thiếu yên tâm.”
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Lá gan của người phụ nữ này rất lớn, nhưng có lúc cũng rất qua loa cẩu thả, đắc tội với người khác không ít, thật sự rất sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện. Chuyện với Triệu Vân Sâm trước đây, may là phát hiện sớm, nếu không cô ấy bị đưa đến Thụy Sĩ rồi thì thật không dám tưởng tượng.”
“Cố thiếu, anh rất lo lắng cho Kỷ tiểu thư sao?” Long Bân cảm giác Cố Cửu hình như cũng rất để ý Kỷ Hi Nguyệt.
Cố Cửu giật mình, sau đó cười nói: “Đương nhiên lo lắng chứ. Cô ấy là người phụ nữ đặc biệt nhất mà tôi từng quen biết, hơn nữa còn là người phụ nữ của Hàn thiếu, lại vừa là bạn tôi và là cộng sự làm ăn, tất nhiên phải lo lắng rồi.”
Long Bân thấy nụ cười của anh ấy có chút miễn cưỡng. Nhớ đến buổi ăn cơm vừa rồi, ánh mắt Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đầy sự yêu thích và tán thưởng, chẳng lẽ Cố Cửu cũng thích Kỷ tiểu thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1019671/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.