Xe còn cách tòa nhà đang xây dở chưa đến năm trăm mét, Long Bân cũng không quản đến điều kiện mặt đất như thế nào, phóng xe với tốc độ cực nhanh.
“Cứu mạng!” Liễu Đông mồ hôi nhễ nhãi, toàn thân ướt sũng. Cậu thật sự không thể trụ thêm được nữa. Sớm biết có ngày hôm nay, có lẽ trước đây cậu đã vận động cơ tay nhiều hơn, để giảm bớt mỡ thừa.
Đường Tuyết Mai vừa đến tầng hai thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Liễu Đông, cô ta có chút khó tin, lẽ nào Liễu Đông vẫn chưa rơi xuống?
Vậy là vừa rồi cậu đã tóm lấy mép sàn?
“Cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?” Tần Hãn tức giận, trừng mắt nhìn Đường Tuyết Mai.
“Có người đến rồi, đừng quan tâm nữa, chạy nhanh đi!” Đường Tuyết Mai cuống quýt nói.
“Lần này sắp bị người phụ nữ thối tha như cô hại chết rồi. Cô đi trước đi! Đừng lái xe của cô, chạy ra con đường mòn phía sau, cuối đường có xe của tôi, lái đi tìm anh tôi rồi lập tức rời khỏi đi.” Tần Hãn nói vừa nhanh vừa nhỏ.
“Sao cậu không đi?” Đường Tuyết Mai lo lắng hỏi.
“Ở đây còn hai mạng sống, tôi không thể giữ lại, nếu không sau này chúng ta đừng mơ được sống yên ổn. Đi nhanh đi! Nhân lúc chưa có ai tới.” Tần Hãn đẩy cô ta một cái.
“Vậy cậu nhớ cẩn thận.” Đường Tuyết Mai tự biết chừng mực, hơn nữa, nếu cô ta ở lại cũng chỉ làm liên lụy đến Tần Hãn, anh ta có súng, có lẽ sẽ nhanh chóng khử được người khác rồi tẩu thoát.
Tần Hãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1019993/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.