Kỷ Hi Nguyệt thấy dáng vẻ bất an của cậu thì biết cậu đang nghĩ gì.
“Đừng lo lắng, tôi không để cậu mời khác đâu. Là công ty chúng tôi muốn ký hợp đồng với cậu, sao lại để cậu mời khách được. Cậu ấy à, chỉ cần sau này diễn xuất thật tốt vào là đã báo đáp tôi rồi!”
Kỷ Hi Nguyệt vỗ vai cậu ấy, cho cậu một nụ cười thân thiện ấm áp.
Trần Á Nam sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi không biết là bản thân có làm được không, nhưng tôi sẽ nổ lực hết sức. Thực ra tôi rất thích diễn xuất, nếu không đã không bất chấp sự phản đối của gia đình để theo học khoa diễn xuất.”
“Hóa ra cậu bị gia đình phản đối à?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc.
“Phải. Bố mẹ tôi đều là cán bộ, nói rằng nghề nghệ sĩ rất bạc bẽo, giới giải trí lại càng hỗn tạp, nên phản đối rất kịch liệt.” Trần Á Nam có chút phấn khích.
Không biết liệu bố mẹ biết cậu chưa vào đại học mà đã có công ty điện ảnh và truyền hình ký hợp đồng thì có vui không nhỉ?
“Cậu yên tâm. Chúng tôi sẽ làm cậu được hãnh diện.” Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ.
Trần Á Nam nhìn nụ cười tiếp sức và tín nhiệm của cô, trái tim hình như cũng ấm áp hơn rất nhiều. Đôi mắt cậu không tự chủ được cứ nhìn cô mãi.
Trong phòng bao, Cố Cửu và Mộ Dung Phong đã đến từ sớm. Thấy Kỷ Hi Nguyệt vào, hai người lập tức đứng lên.
“Anh Mộ Dung cũng đến đấy à? Thế thì tốt quá.” Kỷ Hi Nguyệt cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1020449/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.