Kỷ Hi Nguyệt đau đến mức kêu thảm thiết: “Anh Hàn, anh càng ngày càng giống cha em!”
Triệu Húc Hàn vừa nghe xong, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen nhánh, ý là nói anh già rồi hả?
“Lại một lần nữa, có lẽ em có thể cho anh, như vậy anh cũng sẽ càng ngày càng mạnh.” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh đen mặt, lập tức cợt nhả chống hai tay anh.
Triệu Húc Hàn tức giận nhìn cô, ngay sau đó lòng bàn tay lại ấm áp lên. Khí công của cô truyền tới, Triệu Húc Hàn cũng bắt đầu vận khí hấp thu.
Nhưng tiếp thu kiểu này không giúp anh mạnh hơn, chỉ có thể giúp anh chữa thương, khôi phục nguyên khí, nhưng không thể làm khí công của anh mạnh mẽ và thâm hậu hơn.
Cho nên nếu anh không bệnh không đau, loại truyền khí công này cũng không có chỗ tốt gì, ngược lại sẽ lãng phí khí công của đối phương.
“Anh thử truyền lại, sau đó giao cho em!” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn làm theo, nhưng mà lần này chậm hơn nhiều, cái cảm giác này vẫn rất khủng bố, giống như cả linh hồn bên trong đều bị Kỷ Hi Nguyệt hút đi.
Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi cảm giác, trong đầu nghĩ đây là tình huống gì, ngay sau đó nói với Triệu Húc Hàn: “Anh chỉ cần tự vận khí là được, không cần truyền lại.”
Triệu Húc Hàn bắt đầu tu luyện giống bình thường, để khí công nối liền toàn thân, thoải mái di chuyển trong cơ thể.
Đột nhiên một dòng nước ấm tiến vào quỹ đạo lưu chuyển bên trong cơ thể anh, bắt đầu dung hợp với khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1021642/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.