Kinh thành mưa liền mấy ngày, bầu trời phủ một sắc xám trầm uất u ám, mây đen cuồn cuộn ở đường chân trời . Giữa làn mưa mù mịt Thẩm Quyết bước ra khỏi Càn Thanh cung, Thẩm Vấn Hành mở dù cho y, vừa bước xuống đường, liền gặp một lão nhân hai tay áo đan nhau đừng bên cửa chờ . Là thủ phụ Trương Chiêu, Thẩm Quyết nhíu mày, chậm rãi thong thả bước qua. Thấy y từ xa xa, lão nhân cười tủm tỉm hành lễ, hiện giờ Thẩm Quyết quyền thế như mặt trời ban trưa, ngay cả nguyên phủ nội các thấy y cũng phải cúi đầu thi lễ.
Thẩm Quyết cũng không đứng nhận lễ, nâng cánh tay đáp lại, nói: "Nguyên phụ sao lại ở đây?"
"Xưởng thần bận rộn, hôm nay chưa đến tây phòng nghị luận, lão thần đặc biệt đến bái kiến." Trương Chiêu nhận dù trong tay Thẩm Vấn Hành, tự mình che mưa cho Thẩm Quyết, hai người sóng vai đi trên đường, giọt mưa rơi xuống mặt dù tí tách.
Trước kia y nhúng tay vào chuyện chính sự, đám nho gia này có biết bao nhiêu không cam tâm, hôm nay lại tự mình chạy tới. Thẩm Quyết không có phản ứng gì, chỉ hỏi: "Nguyên phụ có chuyện gì quan trọng, cứ việc nói."
"Sáng sớm nay nội các nhận được tin mật báo, đám Man dân đã tập kết quân đội ở quan ngoại, dường như có xu thế bành trướng xuống phía nam. Hộ bộ xoay sở quân phí đã gần hai tháng nay, đến giờ vẫn chưa đạt được số lượng khả quan. Xưởng thần xem. . . . . . Phải làm thế nào?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chu-co-benh/1639821/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.