Hạt mưa nhỏ tí tách xuống mái ngói, một mảnh trong trẻo vang lên. Mà trong phòng lại tĩnh lặng, ban đêm rét buốt, xung quanh như kết băng hàn, ánh nến mông lung trước mắt, ngọn nến nhỏ giọt xuống giá sứ, trùng điệp lên nhau tạo thành một đóa hoa mai. Rời khỏi Thẩm Quyết hắn còn có thể đi đâu? Nơi có người mới gọi là nhà, không có Thẩm Quyết hắn sẽ không còn nhà , hắn lại trở về với thân phận lục bình trôi nổi.
Hạ Hầu Liễm rũ đầu, buông lỏng cổ tay Thẩm Quyết, tim cứ thế chìm xuống, như rơi vào một miệng giếng sâu không thấy đáy.
Nhưng mà, một khắc khi vừa buông tay, tay hắn lại lần nữa bị giữ lấy.
Hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Quyết.
"Hạ Hầu Liễm, " Thẩm Quyết gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi có bệnh sao?"
Y xoay người lại, từng bước từng bước áp sát gần Hạ Hầu Liễm, ánh nến âm u chiếu lên gương mặt y, phản chiếu vẻ băng lạnh liễm diễm. Hạ Hầu Liễm bị y bức về phía sau, dần dần không còn đường lui, lưng đã chạm đến tủ đứng, then đồng đâm vào thắt lưng hắn, ngâm ngẩm đau. Thẩm Quyết túm áo hắn, cắn răng nói: "Ẻo lả? Đại tiểu thư? Hạ Hầu Liễm, ngươi lại có thể nghĩ thành như thế!"
Thẩm Quyết cách hắn quá gần, cơ hồ mặt dán vào mặt, hắn thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của Thẩm Quyết. Hắn không dám nhìn thẳng vào y, mỗi một ánh mắt tràn ngập hận ý của Thẩm Quyết đều khiến hắn đau đớn muốn chết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chu-co-benh/1639829/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.