Nói hồi lâu Hạ Hầu Liễm vẫn không đồng ý, Thẩm Quyết đành từ bỏ việc khuyên can. Hai người bọn họ mặc dù tính tình hoàn toàn khác biệt, nhưng lại quật cường y hệt nhau. Y không cưỡng ép được Hạ Hầu Liễm, không thể làm gì khác hơn để sau này tìm cơ hội khác nói.
Tuyết trắng bay lả tả, rơi xuống mái hiên phát ra âm thanh lã chã. Đêm đông quá lạnh, dân chúng dần dần giải tán, chỉ còn lại vài hàng quán thưa thớt thu dọn đồ đạc, còn có mấy người gánh hàng đang lom khom về nhà, để lại dấu chân loang lổ trên tuyết. Rượu đã rỗng ba bình, Thẩm Quyết có chút say, đầu óc không thanh tỉnh, ngồi bên bàn bát tiên ngây ngẩn một hồi, mới nhớ ra nên về nhà.
"Đã trễ thế này, về nhà ta ngủ đi." Hạ Hầu Liễm bỗng cất tiếng.
Trời mới biết hắn mất bao sức lực mới có thể làm như không có chuyện gì mà nói ra lời này, ngoài mặt hắn bất lộ thanh sắc, trong lòng như trống đánh. Hắn cất giấu suy nghĩ không an phận, tự bản thân cảm thấy tội lỗi, nhưng lại nghĩ chẳng qua chỉ ngủ một đêm, giống như trước đây vậy, không tính vượt quá quy củ.
Thẩm Quyết hơi sửng sốt một chút mới phản ứng được, cười một tiếng đáp: " Được."
Dưới ánh nến mơ màng, huân hương che lên gương mặt Thẩm Quyết một tầng đỏ nhạt, phối với màu da trắng noãn, trông như một khối ngọc trong suốt được điểm phấn, đẹp đẽ vô ngần. Hạ Hầu Liễm không thể dời mắt, đột nhiên lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chu-co-benh/1639867/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.