Thẩm Quyết rũ mắt, nhìn hình thêu kỳ lân trên ống tay áo Hạ Hầu Liễm, tất cả đều nhuộm vết máu, lộ ra trung y bên trong cũng dính đầy máu như vậy. Thật là tên ngu ngốc, y nghĩ, vất vả bao nhiêu mới có thể từ Già Lam trốn ra được, nhưng thiếu chút nữa lại đem mạng tế ở chỗ này. Nhưng y lại không nhịn được vui mừng, trong lòng như có một con diều, tung cách bay lên mây xanh. Hạ Hầu Liễm chịu vì y liều mạng, vậy có phải chứng minh y ở trong lòng hắn cũng rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Thôi, dù sao đã đến nông nỗi này, bọn họ bây giờ là châu chấu trên một sợi dây, đồng sinh cộng tử, cùng tồn cùng vong, y không cần thiết gạt Hạ Hầu Liễm.
Y mím môi, nói: "Là Thái hậu."
Hạ Hầu Liễm ngẩn người: "Không phải ngươi mới vừa đem nhi tử nàng đỡ lên ngôi hoàng đế sao? Nữ nhân này qua cầu rút ván ?"
"Cũng không tính là qua cầu rút ván." Thẩm Quyết đáp, "Ta muốn đem nhi tử nàng nuôi thành phế nhân, nàng tất nhiên sẽ trở mặt với ta."
"Nuôi phế?"
"Không sai, " Thẩm Quyết ánh mắt nhàn nhạt, trên mặt biểu tình gì cũng không có, "Tính kĩ mà nói, ta mới là một đại ác nhân, chuyện Thái hậu làm là vì dân diệt hại. Diêu thị phụ nhân kia nói không sai, ta là Ngụy Đức thứ hai, ta cùng Ngụy Đức, cũng không có gì khác biệt." Y nghiêng đầu nhìn về lá vàng bay lượn khắp núi như hồ điệp, giễu cợt mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chu-co-benh/1639882/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.