Giang Tâm Đóa đưa ba đứa nhóc vào trong phòng khách chơi.
Giang Phẩm Huyên tính tình sáng sủa hoạt bát, rất nhanh đã quen thân với Đường Tâm cùng nhau chơi đùa còn Phạm Dật Triển thì lại ngồi ở một bên nhìn hai cô bé vừa chơi Hello Kitty vừa nhỏ giọng trò chuyện.
Phạm Dật Triển đối với những thứ vụn vặt của các cô bé không hào hứng cho mấy, thấy mẹ ngồi một mình ở đó thì chạy đến.
'Tiểu Dật, con không thích chơi với hai chị em sao?' Giang Tâm Đóa chống cằm cười.
'Những món của con gái ấy con không thích.'
'Vậy con thích chơi cái gì?'
'Mẹ, con dạy mẹ chơi một trò chơi được không?' Phạm Dật Triển lấy Ipad trong cặp ra, mở lên.
'Trò chơi gì?' Cô đối với trò chơi các loại quả thực hơi kém, bất kể là chơi trò gì đều không thắng được Bối Bối chỉ mới 5 tuổi nhà cô, giờ chơi với con trai không biết thế nào đây.
'Trò này chơi rất vui.'
Thế là Giang Phẩm Huyên và Đường Tâm thành một nhóm còn Giang Tâm Đóa với con trai cũng thành một nhóm chơi chung.
Không biết tại sao, hai cô bé vốn đang chơi rất vui vẻ thì Đường Tâm đột nhiên lại rơi nước mắt khiến cho Giang Phẩm Huyên vừa bối rối giúp cô bé lau nước mắt vừa quay lại cầu cứu mẹ, 'Mẹ, Tâm Tâm khóc rồi.'
Nghe tiếng kêu của con gái, Giang Tâm Đóa hốt hoảng vội đặt Ipad xuống bước đến ngồi xuống trước mặt hai cô bé, nhìn Đường Tâm đang lặng lẽ khóc mà lòng như thắt lại, vội rút khăn giấy ra cẩn thận lau những giọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-gia-sung-hon/2494377/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.