Phạm Uyển Viện tự mình lái xe đưa Giang Tâm Đóa đến Trang viên Hoa Hồng. Suốt trên đường đi, tâm trạng của cô không ngừng thắc thỏm phập phồng, mấy lần muốn lên tiếng hỏi Phạm Uyển Viện xem bà muốn đưa cô đến đó để làm gì nhưng mở miệng mấy lần cuối cùng vẫn cố nhịn xuống còn Phạm Uyển Viện thì cũng chỉ im lặng lái xe, không hé một lời.
Khi xe dừng lại trước cánh cổng sắt bề thế của Trang viên Hoa Hồng, Giang Tâm Đóa cảm thấy tim mình càng lúc càng đập dữ dội, trực giác cho cô biết, đến đây, cô sẽ biết được một bí mật quan trọng nào đó.
Cảm giác như sắp có thứ gì đó được phơi bày dưới ánh sáng khiến cô vừa chờ mong vừa sợ hãi...
Phạm Uyển Viện xuống xe, Giang Tâm Đóa cũng không chần chừ lập tức bước xuống...
Hai người chống dù đứng bên ngoài cửa sắt nhìn vào tòa trang viên cổ xưa đang chìm dưới màn mưa lất phất cách đó không xa, tình cảnh này, quen thuộc mà lại xa lạ, còn mang theo một chút chạnh lòng.
'Sợ không?' Phạm Uyển Viện quay sang cô, nhàn nhạt cười.
'Sợ cái gì?' Giang Tâm Đóa cũng nhàn nhạt trả lời bà.
'Sự thật.'
'Không sợ.' Tuy rằng ngoài miệng Giang Tâm Đóa nói vậy nhưng bàn tay đang cầm dù bóp chặt lại một cách vô thức, 'Cháu chỉ sợ anh ấy cứ mãi chìm đắm trong những chuyện quá khứ không muốn bước ra chứ không phải cháu muốn đào bới quá khứ của anh ấy, muốn xát muối lên vết thương của anh ấy.'
'Những chuyện đó nếu như là Frank chính miệng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-gia-sung-hon/2494480/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.