P2 –
Cô vẫn còn nhỏ thế mà hắn lại để cô phải chịu đựng nỗi sợ hãi lớn như vậy, chịu đựng nỗi đau đớn và dằn vặt mà ở cái tuổi như cô đáng lý không cần phải chịu, hắn có chút đau lòng, càng nhiều hơn là không đành lòng.
Đều tại hắn không tốt, đều tại hắn quá tự phụ, cho rằng không ai dám động đến người của hắn nên mới không để vệ sĩ lưu lại cùng cô, thế nên mới không bảo hộ cô kịp thời, cũng là...không bảo hộ tốt con của bọn họ.
Sở Tư Nhan ở trong ngực hắn nhè nhẹ lắc đầu, cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống nhưng một giọt nước mắt lóng lánh như sương sớm lại không hề báo động trào ra khỏi khóe mi, chầm chậm lăn trên đôi má xanh xao, thấm vào áo sơ mi của hắn sau đó càng lúc càng nhiều, nước mắt tràn ra giống như đê vỡ, rất nhanh đã thấm ướt chiếc áo sơ mi đắt tiền của hắn một mảng lớn...
'Nhan Nhan, xin lỗi em, là anh không tốt, đều tại anh cả, không bảo vệ cho hai mẹ con em đàng hoàng...' Hắn nâng mặt cô lên, bàn tay ấm áp mang theo sự trìu mến vô hạn lau đi những giọt nước mắt đang lăn không ngừng trên má cô, một lần lại một lần nói lời xin lỗi...
Nước mắt đã làm tầm mắt cô mông lung nhưng Sở Tư Nhan vẫn đăm đắm nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan của hắn dưới ánh trăng càng thêm thanh tuấn, rõ ràng và đẹp mắt như một tác phẩm điêu khắc hoàn thiện, đôi mắt ngày thường thâm thúy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-gia-sung-hon/2494640/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.