"Mày..." – Oscar muốn mở miệng mắng mỏ đứa nhóc ngốc nghếch trước mặt mình nhưng nhìn dáng vẻ chật vật còn hơn cả bản thân, thằng bé lại chẳng thế nói được gì. – "Mảy rốt cuộc đã đi đâu vậy?"
"Em muốn đi tìm anh nhưng bị lạc mất." – Lewis xấu hổ mà gãi gãi đầu.
Lúc này Oscar muốn mắng cũng không thể mắng được rồi. Là thằng bé bỏ lại Lewis vậy nên cậu nhóc xảy ra chuyện gì thì vẫn là lỗi của nó. Oscar không hề nhận ra bản thân mấy ngày hôm nay đã hoàn toàn coi đứa nhóc mà lão Jim đem về thành em trai của mình. Nó không mắng mỏ hay mỉa mai Lewis nữa mà cúi xuống kiểm tra vết thương của cậu nhóc. Sau khi xác định vết thương chưa bị rách ra, Oscar mới thở phào nhẹ nhõm dắt tay Lewis trở về.
Đáng tiếc cả hai đứa trẻ đều không ngờ tới, Jim thường say khướt đến tận đêm mới về đã ngồi sẵn ở nhà chờ cả hai. Thấy cả hai trở về, gã sốt sắng hỏi xem có ai phát hiện ra chúng không? Nghe được đáp án mình mong muốn, lão thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại sừng cồ lên nắm lấy tay Lewis ném thật mạnh cậu nhóc xuống tầng hầm rồi khóa chặt cửa vào. Cách một lớp cửa cậu nhóc vẫn có thể nghe thấy tiếng roi vung lên rồi hạ xuống. Lewis ôm lấy hai tai mình cố gắng ngăn cản những âm thanh ghê người kia. Cậu muốn bỏ trốn nhưng lại nhận ra bản thân mình không thể trốn đi đâu được. Ngay cả bản thân mình cũng không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-hoa/2196299/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.