Editor: Hàn Ngọc
Beta: Chị Hằng Lê
Gió mát trăng thanh, mát lành như nước
Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời kinh thành Trường An, từng cơn gió lạnh hiu hiu, trăng sáng sao thưa. Xe ngựa vẫn lộc cộc chạy trở về Đào phủ, tiếng vó ngựa càng trở lên rõ ràng trên ngã tư đường yên tĩnh.
Đào Cẩn mệt mỏi dựa vào trên người Ân thị, lim dim đôi mắt vì buồn ngủ, “Tiến cung một chuyến thật mệt.”
Ân thị cho rằng nàng được lợi mà còn khoe khoang, buồn cười nhéo nhéo mũi của nàng, “Được Hoàng Thượng sắc phong làm quận chúa, con còn không hài lòng sao? Bao nhiêu người mong muốn được như con mà không được đó.”
Cùng với thánh chỉ ban xuống, còn có mười hai nô tỳ hầu hạ cùng mấy chục rương lăng La tơ lụa, Ân thị vui mừng nghĩ, Khiếu Khiếu của bà ngày sau sẽ không cần lo đến chi phí ăn mặc, chỉ cần số tiền thuế mà 300 hộ gia đình nộp hàng năm cũng đủ để nàng sử dụng cả đời. Đó là đãi ngộ lớn nhường nào, không biết dẫn tới sự ghen ghét của bao nhiêu người. Khiếu Khiếu ngoan ngoãn, khéo léo, thông minh như vậy, khuôn mặt lung linh tinh xảo, không biết ai có phúc khí có thể lấy nữ nhi của bà?
Ba tháng sau nàng sẽ tròn mười ba tuổi, không đến 2 năm nữa nàng sẽ đến tuổi cập kê sẽ phải tính đến việc hôn sự. Trong lòng Ân thị ngàn vạn luyến tiếc, dưới gối bà chỉ có duy nhất một nữ nhi, mà nàng lại tri kỷ hiểu chuyện như thế, nếu sau này phải gả cho người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-nhat-phu-nhan-tam/1374508/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.