Đào Cẩn theo bản năng lui về sau hai bước, hắn đứng cách vài bước ở ngoài, nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, rồi ngồi ở một bên trên ghế đá.
hắn vừa vặn ngồi xuống vị trí đối diện vị trí nàng ngồi lúc trước, trước mặt bày một đĩa đậu hủ hạnh nhân. Đậu hủ bóng loáng trắng nõn, phía trên có hai lỗ hổng do bị dùng thìa múc, rất rõ ràng, Đào Cẩn bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, hi vọng hắn không tiếp tục nhìn mình.
Giang Hành mặt không thay đổi gọi nàng, "Lại đây."
... Hình như giận thật.
Bọn họ hai ngày nay không gặp nhau, hắn vì cái gì lại trưng một khuôn mặt thối ra với nàng? Chẳng lẽ vừa rồi nàng cùng hoàng hậu nói chuyện bị hắn nghe được sao, nhưng mà nàng cũng chưa nói cái gì nha!
Đào Cẩn sợ nhất bộ dáng này của hắn, chột dạ tiến lên, "Chuyện gì a?"
Giang Hành để cho nàng ngồi xuống nói chuyện.
Nàng vì thế lại ngồi xuống đối diện hắn. Ngẩng đầu nhìn lên sắc mặt hắn giống như càng lúc càng âmtrầm, Đào Cẩn đến cùng cũng không phải kẻ ngốc, lặng lẽ xê dịch về hướng hắn, xê dịch đến ghế đãbên cạnh hắn, tội nghiệp hỏi: "Như vậy được chưa?"
Giang Hành miễn cưỡng xem như là hài lòng, tuy rằng muốn đem nàng ôm vào trong ngực, nhưng nơi này rốt cuộc cũng là quốc công phủ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy, hắn vẫn suy nghĩ cho nàng một chút.
"Mới rồi mẫu hậu hỏi nàng vì sao lại không trả lời?"
Quả nhiên bị hắn nghe được, Đào Cẩn liền biết, nếu hắn không nghe được sẽ không có vẻ hầm hầm như vậy. Nhưng điều này có thể trách nàng sao, lúc ấy mẫu thân đang ở trước mặt, hơn nữa hoàng hậu nương nương hỏi thẳng nàng như vậy, nàng là cô nương gia, làm sao có thể nói ra khỏi miệng được! Cũng không thể không quản mặt mũi như hắn.
Giang Hành nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-nhat-phu-nhan-tam/473896/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.