Thất điện hạ đang ở đó sao?
Vừa nghe được tin này, đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nghiên Huyên sáng lên, chớp chớp mắt đầy mong đợi, lại ngạc nhiên mừng rỡ, cả khuôn mặt đều ngậm tình xuân lưu luyến, như một thiếu nữ đang yêu vừa được gặp gỡ tình lang.
Thái dương của Thẩm Nghiên Tịch giật giật lộ cả gân xanh, mỉa mai nhìn đến đệ nhất mỹ nhân lúc nào cũng giả trang hào phóng dịu dàng, nếu không biết, dám người ta còn cho rằng nàng ta mới là hôn thê của Thất điện hạ nữa à!
Mặc dù rất không tình nguyện có một vị hôn phu như vậy, đến nay cũng chưa từng từ bỏ ý niệm thoái hôn, nhưng khi được thấy Thẩm Nghiên Huyên nảy lòng xuân với tỷ phu tương lai, và cũng là hôn phu của mình, chẳng những nàng không cảm thấy vui mà còn vô cùng khinh thường. Đúng vậy, tuyệt đối là khinh thường!
Dường như phát giác nàng đang nhìn mình, Thẩm Nghiên Huyên liếc mắt nhìn qua. Lại như nghĩ đến danh tiếng vị hôn thê của Thất điện hạ là tỷ tỷ của mình, bây giờ dù Thất điện hạ đứng ngoài đó, có muốn tìm, thì cũng không phải đến tìm mình, sắc mặt nàng lập tức tối sầm lại, đáy mắt ào ào cuộn sóng.
Nàng tức giận nắm chặt khăn thêu, nhìn chằm chằm nữ tử ngồi đối diện, một con người dung mạo vô cùng bình thường mà lại gặp được vận may đó, thật đúng là khiến người ta chán ghét quá đi mất.
Bộ ả cho rằng chỉ vô tình phú một bài thơ trong Kỳ thi Hội là giỏi lắm sao? Ai mà biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-phi-cua-vuong-gia-yeu-nghiet/995965/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.