An Nguyệt mắt đã hằn tia máu, tức giận nhìn Huyết Ưu Trác.
- " Đến phụ nữ mà anh cũng dám đánh sao? "
- " Ai nói tôi coi cô là phụ nữ vậy? Không hề! "
Huyết Ưu Trác xoay người, dựa hẳn vào cửa kính. Đưa tay vẩy một cái, tên áo đen lúc nãy đưa cô ta tới đây lập tức đứng trước mặt An Nguyệt. Mặt anh có ý cười, khoanh tay trước ngực:
- " Câu thứ nhất! Cô vì sao lại mặc váy của Mạt Mạt? "
- " Bởi vì chị ta không xứng mặc nó! "
An Nguyệt gằn giọng, người quẩy rất mạnh. Cô ta muốn rời khỏi cái ghế này, càng sớm càng tốt!
- " Vả miệng! "
" Chát " một cái, An Nguyệt không nhanh không chậm hứng lấy.
- " Tôi không đắc tội gì với anh sao anh lại hại tôi? "
An Nguyệt hét lên, nước mắt đã chảy xuống.
Người đàn ông này có phải bị điên không?
Tự dưng bắt cô ta tới đây còn làm những trò hết sức vô lý?
- " Câu thứ hai, vết thương trên tay Mạt Mạt là thế nào? "
Huyết Ưu Trác vốn không để ý đến lời nói của An Nguyệt, chỉ tập trung vào câu trả lời của cô ta.
- " Là chị ta mù! Chị ta ngu ngốc tự nhận lấy! "
- " Vả 2 cái! "
Người đàn ông kia hình như vả rất mạnh. Máu trên khoé miệng An Nguyệt từ từ chạy xuống.
Huyết Ưu Trác mặt đã đanh lại. Anh kiềm chế mà thở hắt ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn An Nguyệt không rời:
- " Cô trả lời cho tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-chanh/1251815/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.