Bắc Diệc Uy ôm Tầm Thiên Hoan, thấp giọng hỏi: “Thiên Hoan, em làm sao vậy?”
Tầm Thiên Hoan hoảng hốt, cánh tay chậm rãi ôm lấy Bắc Diệc Uy, dựa vào trong ngực của hắn, thanh âm của cô nhẹ nhàng sâu kín: “Diệc Uy, em rất sợ, giống như tất cả mọi người trên thế giới đều muốn rời khỏi em...... Em cô đơn một mình, em không còn gì cả......”
Bắc Diệc Uy nhẹ nhàng mà vuốt ve, nói: “Nha đầu ngốc, làm sao em lại nghĩ những chuyện này? Làm sao có thể? Cho dù mọi người trên thế giới đều bỏ em mà đi, chỉ cần em nguyện ý, anh nhất định mãi mãi ở bên cạnh em, cho dù chết anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Tầm Thiên Hoan chu môi: “Anh nói lời ngốc gì vậy, chết rồi thì làm sao còn ở cạnh được, như vậy em sẽ càng sợ.”
Bắc Diệc Uy liệt môi cười, nói: “Em yên tâm, tôi nhất định ở bên cạnh của em để bảo vệ em.”
“Cám ơn anh...... Diệc Uy.”
“Không cần phải nói cám ơn với anh.”
“Hai ngày này anh ở nhà với em được không? Ở nhà một mình em sẽ suy nghĩ miên man, em cũng không biết rốt cuộc em đang sợ những thứ gì, thương tâm những thứ gì, chỉ là khó chịu......”
“Ừm, được.” Bắc Diệc Uy nhẹ giọng đáp ứng.
Cô nhẹ nhàng thở ra, chăm chú dựa vào trong ngực của hắn.
Hắn ôm cô, sắc mặt lại có chút đăm chiêu, qua hồi lâu, hắn hỏi: “Thiên Hoan, nếu có một ngày......”
Thanh âm của hắn bỗng nhiên ngừng, nhìn bộ dáng trong ngực đã lặng yên thiếp đi......
Bắc Diệc Uy khẽ thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-chi-dau/588873/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.