Âu Dương Tịch chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan: “Tầm Thiên Hoan, em biết mình đang làm cái gì chứ?”
Tầm Thiên Hoan bị Tầm Tân Đồng giữ lại, cô có chút chắn khí, nói: “Tôi đang làm cái gì, không cần anh quan tâm!”
“Đó là em trai của em!”
“ Thì như thế nào?” Tầm Thiên Hoan lạnh lùng nói: “Cảm thấy tôi đây là loại phụ nữ vô sỉ có phải không? Tốt lắm, hiện tại anh có thể lập tức đi, hoặc là, tôi có thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt của anh!”
Âu Dương Tịch ảo não nói: “Em biết rõ anh không phải có ý này!”
“Tôi cũng không hiểu ý của anh.”
Âu Dương Tịch bỗng nhiên cười: “Em không biết...... em thật sự yêu em trai của mình?”
Tầm Thiên Hoan siết chặt ngón tay, cả người đều lạnh, lúc này Tầm Tân Đồng đem áo khoác ngoài trên người cô khép lại thật kín, động tác nhu hòa, Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tịch, nói: “Thì thế nào?”
Âu Dương Tịch nhíu mày: “Em điên rồi sao?”
“Đúng, tôi chính là điên rồi.”
“Tầm Thiên Hoan, em đừng có tùy hứng như vậy được không?”
“Tôi chính là tùy hứng!”
Cuối cùng lửa giận của Âu Dương Tịch bị Tầm Thiên Hoan lạnh như băng làm tắt ngấm, hắn bỗng nhiên lạnh nhạt nói: “Em đang hại chính mình.”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc.
Tầm Tân Đồng tiến lên một bước, hướng Âu Dương Tịch nói: “Anh nói đủ chưa?”
“......?”
“Như vậy, tôi chỉ muốn nói với anh một câu” Tầm Tân Đồng nói: “Tôi đối với chị ấy là yêu, so với anh bây giờ tuyệt đối không ít hơn! Anh hiểu chưa?”
“Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-chi-dau/588886/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.