Tầm Thiên Hoan lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, gian phòng này vị trí rất tốt, liếc nhìn lại, có thể đem hơn phân nửa Bắc gia thu hết vào đáy mắt, Bắc gia, đích xác không hổ là danh môn thế gia, đừng nói cả kiến trúc, chỉ nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ này mà nói, đã là quý giá vô cùng! A, ở Bắc gia chưa dưỡng ra được gì, nhưng thực sự mở rộng tầm nhìn không ít.
“Phanh --!!” một tiếng, cửa bị đá bật ra
Môn bị đá mở! Một luồng nộ khí đằng đằng đánh úp lại! Tràn đầy cả phòng ngủ!
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên quay đầu lại --
Chỉ thấy Bắc Diệc Uy lạnh lùng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng đến Tầm Thiên Hoan, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, còn có nắm tay hết buông ra rồi lại buộc chặc.
Tầm Thiên Hoan không khỏi cau mày, ngẫm lại bản thân giống như không có làm sai cái gì a? Nhìn vẻ mặt của hắn giống như cô đã giết tổ tông mười tám đời của hắn vậy!
Tầm Thiên Hoan liếc qua, hoàn toàn không để ý tới cơn giận của hắn, tức giận nói:“Hùng hổ như vậy, ai chọc anh à?”
đôi mắt sắc bén của Bắc Diệc Uy lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ thấy thân ảnh kia nhoáng một cái, chỉ trong nháy mắt, Bắc Diệc Uy đã đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, năm ngón tay xiết ở cổ của cô, trong cơn tức giận, ngón tay có chút run rẩy......
Tầm Thiên Hoan cảm thấy ở trong tích tắc đó, hô hấp gần như bị cắt đứt, tựa hồ sắp từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-chi-dau/633366/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.