Đột ngột bị Tô Mộc Hy giơ tay tát mạnh vào má một cái khiến Simon sững sờ. Hắn đưa ánh mắt có chút không tin nổi nhìn cô. Người con gái hắn yêu vì bài xích hắn mà đã tát hắn sao? Vết bỏng rát ở má không thể bằng được vết thương ở tim này. Simon loạng choạng lùi ra sau vài bước, hắn cúi đầu im lặng.
Tô Mộc Hy sau cũng thấy bản thân hơi quá đáng, cô lau vội nước mắt, toan xoay người rời đi thì cánh tay đã bị Simon kéo lại. Hắn nói như muốn cầu xin "Anh xin lỗi, anh đã nói đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh làm em tổn thương như vậy! Trước khi em rời đi, liệu em có thể cùng anh...đánh một bản nhạc được không?"
Tô Mộc Hy mím môi, im lặng hồi lâu rồi khẽ gật đầu. Simon vui vẻ cười rạng rỡ, hắn nắm tay cô dẫn đến chỗ mái vòm. Nơi có chiếc đàn piano đã được để sẵn.
Thấy cô chần chừ nhìn quanh, mãi không bước theo làm hắn thở dài "Hy Hy, nếu em còn sợ anh làm gì em nữa thì...anh có thể nói lại lần nữa là anh sẽ không làm gì em cả, em không phải lo đâu!" Tô Mộc Hy lắc đầu khẽ nói "Không phải...em chỉ là muốn nhìn lại xung quanh thôi! Nơi này quả thực rất đẹp!"
Simon không nói gì, hắn ngồi xuống chiếc ghế dài được bọc đệm êm, hướng ánh mắt về phía cô. Tô Mộc Hy mỉm cười ngồi xuống cạnh hắn, một tay đặt lên bàn phím đàn nói "Bản nhạc hồi nhỏ, được không?" Simon nhếch môi gật đầu, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-chi-yeu-minh-em/2036591/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.