"Ừm." Vân Chiến giơ tay lên, trên đại điện liền có thêm một bộ bàn ghế. Hắn bước tám bước qua, ngồi xuống, bắt chéo đôi chân thon dài lên bàn một cách tự nhiên.
Ngải Thiển trợn trắng mắt, bảo sao hắn lại biến ra cái bàn, thì ra là để bắc chân lên. Khinh thường, thật khinh thường.
Mặt Vân Chiến lại vương đầy ý cười lần nữa: "Muội đang hâm mộ à? Nhìn muội xem, chẳng có cái gì để ngồi cả."
"Muội không có chỗ ngồi?" Khóe mắt Ngải Thiển hơi híp lại, nhìn về phía Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt, muội muốn có một cái giường."
Nguyệt Ca không nói gì, giơ tay phải lên, một giây sau, trước mặt Ngải Thiển có thêm một cái giường được chuẩn bị rất đầy đủ, che màn màu lam nhạt cực kỳ mộng ảo.
Ánh mắt Vân Chiến thay đổi, không quan tâm tới Ngải Thiển mà trừng Nguyệt Ca: "Tam sư đệ,d✶đ✶L✶q✶đsao đệ lại phá bàn của vi huynh? Sao lại giúp nha đầu này?"
Ánh mắt Nguyệt Ca không thay đổi, khuôn mặt vẫn thanh lịch tao nhã, hắn nói rất thản nhiên: "Muội ấy là đồ đệ của đệ."
"Cái gì?" Vân Chiến kinh hãi, không dám tin, đồng tử mở lớn, đứng bật dậy khỏi ghế.
"Không nghe thấy à? Bản tiểu thư là đồ đệ của Nguyệt Nguyệt, đệ tử cấp cao nhất đó..." Ngải Thiển vui vẻ, nhìn Vân Chiến đầy khiêu khích.
"Tam sư đệ, không phải đệ không nhận đồ đệ hả? Sao lại thế này?" Bóng Vân Chiến lóe lên, vọt tới trước mặt Nguyệt Ca.
"Đệ có nói không thu đồ đệ à?" Ánh mắt Nguyệt Ca quét qua Vân Chiến một cách thản nhiên. Việc hắn thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-do-nhi-yeu-nghiet/2662921/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.